Khi đã về hưu, hầu như ai cũng mong muốn có được cuộc sống yên bình và tốt đẹp. Tuổi già, họ muốn quây quần bên gia đình, thực hiện những mong muốn hồi trẻ chưa làm được. Tuy nhiên, cuộc sống của bà Huệ Trân, 63 tuổi, đến từ
Người phụ nữ được chị gái rủ về ở cùng. Ảnh minh họa: Internet
Giống như đã bàn bạc từ trước, anh chị đều rất vui vẻ, 1 mực muốn mời tôi về sống chung. Lúc này, tôi dè chừng, suy nghĩ rất nhiều về lời đề nghị vì sợ xảy ra mâu thuẫn rồi chị em bất hòa. Tuy nhiên, chị gái lại đưa ra những lợi ích khi sống ở quê nhà như gần anh chị, không khí trong lành, chi tiêu tiết kiệm, cuộc sống yên bình, không xô bồ như trên thành phố…
Vì vậy, tôi suy nghĩ lại đề nghị của anh chị. Tôi nghĩ rằng những năm tháng cuối đời sống cùng chị ruột, chăm sóc lẫn nhau cũng là điều đáng mừng. Chỉ cần bản thân phân định rạch ròi chuyện tiền nong, chắc chắn sẽ không có mâu thuẫn gì cả. Vì thế, tôi báo với các con và chuyển tới sống ở nhà chị gái.
Thời gian đầu, cuộc sống của tôi trôi qua rất nhẹ nhàng. Tôi hằng ngày trò chuyện cùng chị gái và những người hàng xóm, cùng nhau nấu ăn và đi du lịch. Dù chị gái từ chối nhưng tôi vẫn góp tiền ăn uống hàng tháng là 1.000 NDT (khoảng 3,3 triệu đồng). Đây quả thật là cuộc sống lý tưởng vì chị gái và tôi lúc nào cũng ở cạnh nhau, tôi không lo lắng nhiều về việc đổ bệnh bất ngờ vì luôn có chị bên cạnh.
Mâu thuẫn dâng cao, ngậm ngùi rời đi sau 3 tháng
Tuy nhiên, sự thoải mái ấy chẳng kéo dài được bao lâu. Khi tôi ở nhà chị gái được khoảng 1 tháng thì con gái của chị đưa về 2 đứa trẻ nói rằng nhờ chúng tôi trông giúp. Vì trên thành phố chúng đi làm quanh năm suốt tháng, tiền thuê bảo mẫu cho bọn trẻ lại rất đắt đỏ nên cuộc sống rất áp lực. Vì vậy, chúng mang con về quê nhờ chúng tôi chăm sóc.
Chỉ dạy bảo cháu mấy câu, người phụ nữ 63 tuổi bị chị quở trách. Ảnh minh họa: Internet
Chưa hết, có 1 lần đứa cháu còn lại của chị gái đang chơi ngoài sân, tôi ngồi gần đó nhặt rau chuẩn bị bữa tối. Bỗng nhiên, thằng bé tự tay mở cổng và lẻn ra ngoài, đúng lúc có chiếc xe máy chạy vụt qua, nó sợ quá nên ngã xuống đường. Vì bất ngờ nên cháu bé có xây xát 1 chút ở mặt và chân tay. Tôi nhanh chóng chở cháu tới bệnh viện để khám cho kỹ lưỡng, sau đó gọi cho chị gái.
Tới nơi, bác sĩ khám và khẳng định cháu không gặp vấn đề gì đáng lo ngại, chỉ là ảnh hưởng ngoài da. Tiền khám và tiền thuốc của cháu tốn 5.000 NDT (16 triệu đồng) và tôi chính là người thanh toán. Thế nhưng khi chị gái tôi tới bệnh viện, câu đầu tiên chị ấy nói chính là trách móc tôi cực nặng nề: “Tại sao 1 đứa trẻ mà em không thể trông chừng, vậy thì có thể làm việc gì được. Sao em có thể sống vô trách nhiệm như thế, dù sao nó cũng là cháu em mà”.
Nghe xong câu nói này, tôi sốc nặng. Tôi không ngờ chị gái có thể thốt ra câu nói ấy khi chưa rõ đầu đuôi sự việc. Sau khi trở về nhà chị, tôi quyết định rời đi. Bản thân không muốn sống trong những mâu thuẫn không đáng có nên quyết định về thành phố sống cùng con cái như xưa.
Trong cuộc sống, chúng ta khó tránh việc xảy ra những mâu thuẫn. Vì thế, mỗi người nên quyết định kỹ lưỡng trong mọi vấn đề để tránh các sai lầm. Dù anh em trong nhà có thân thiết tới đâu, khi ở chung chúng ta cũng có thể bị hiểu lầm gây bất hòa, sứt mẻ tình cảm.
Theo Baidu