Lão Lưu, 72 tuổi, sống một mình và gần đây ông vô tình bị thương ở chân, không thể cử động đi lại. Ông gọi điện cho các con, muốn con cái chăm sóc nhưng không ngờ rằng con trai liên tục từ chối vì bận công việc, còn con gái thì không đến được do bận việc gia đình.
Ông lão bất lực, dùng đến một biện pháp không ngờ tới để giải quyết triệt để vấn đề này, từ đó về sau, không chỉ con gái mà con con trai đều chủ động chăm lo cho ông.
Lão đã về hưu đã hơn mười năm, những năm đầu tương đối ổn định vì hai vợ chồng đều là công nhân có lương hưu, dù không nhiều nhưng cộng lại cũng được 4.000 tệ (khoảng 13 triệu đồng), cuộc sống không dư dả nhưng cũng khá thoải mái.
Nhưng ba năm trước, vợ ông qua đời vì căn bệnh hiểm nghèo, cuộc sống của ông lão dần trở nên khó khăn. Ông sống một mình hiu quạnh trong ngôi nhà bốn tầng, không ai bầu bạn, không ai trò chuyện cùng.
Con trai ông làm việc và định cư trên thành phố, con gái tuy lấy chồng cùng quê nhưng cũng cách xa cả chục cây số, lại có con nhỏ nên cũng ít khi về nhà.
Ngoài nỗi cô đơn bủa vây, khó khăn về tài chính cũng khiến ông lão cảm thấy tù túng. Khó khăn chồng chất khó khăn, ông lão còn bị bệnh xương khớp phải nhập viện, ấy vậy mà con cái cũng không thèm ngó ngàng gì, chỉ đến viện thăm ông đúng một lần duy nhất.
Ra viện, ông ngỏ lời muốn đến ở cùng con trai, dù có phần miễn cưỡng nhưng anh ta cũng đồng ý. Những tưởng gia đình sẽ được sum vầy, hạnh phúc nhưng chỉ sau một tháng, ông đã khăn gói về quê. Sống chung nhà, anh con trai thi thoảng lại thúc ông chuyện bán nhà để đưa tiền cho anh. Khi thì hai vợ chồng anh cãi vã khiến ông rất khó xử.
Người con trai từng điện về cho chị mình và nói giao cha cho cô chăm sóc, người con gái liền phản ứng lại: “Là con trai, trách nhiệm phụng dưỡng cha là của cậu, còn nếu cậu muốn tôi làm thay thì tôi sẽ lấy nửa căn nhà, đồng thời cậu phải đưa cho tôi một khoản tiền.”
Nghe có vẻ bất hiếu nhưng người cha hiểu rằng hoàn cảnh con gái mình thực sự không cho phép. Cuộc sống của cô rất vất vả, cô chỉ học hết cấp hai trong khi em trai được đi học Đại học, ngày ngày cô phải chăm lo cho gia đình, làm những công việc vặt, thu nhập chưa đến 1.000 tệ (khoảng 3.3 triệu đồng).
Lão Lưu suy nghĩ và gọi điện cho con trai hỏi liệu anh ta có thể chu cấp cho mình một khoản sinh hoạt phí, nhưng ngay lập tức bị anh gạt đi và tiếp tục “bài ca” đòi bán nhà, khiến lão Lưu bực bội cúp máy.
Sau một hồi bình tĩnh lại, dường như ông hiểu ra một điều, sở dĩ con trai không chịu nhún nhường chút nào là vì anh ta biết mình là đứa con trai duy nhất, cho nên anh tự tin căn nhà của ông chắc chắn sẽ thuộc về mình, không sớm thì muộn.
Căn nhà của ông xây ở quê nhưng gần đường lớn, nhà bốn tầng gồm 12 phòng, lại có sân nhỏ nên đem bán cũng phải được ít nhất 7 - 800.000 tệ (tương đương 2.3 - 2.6 tỷ VNĐ).
Ông liền gọi lại cho con trai và nói rõ ràng rằng từ trước đến nay, nếu anh gặp khó khăn thì cha luôn cố gắng đứng ra giúp đỡ, nhưng đến nay ông đã già yếu và cần người chăm sóc thì anh lại lờ đi, chính chị gái anh mới là người chăm lo cho ông. Ông đã nghĩ kỹ và quyết định sau khi mình ra đi, ngôi nhà sẽ thuộc về đứa con gái.
Anh con trai giật mình nhận ra sự thật phũ phàng rằng ngôi nhà này vốn không thuộc về anh hay chị gái, mà đó là tài sản, là mô hôi công sức mà cha anh đã phải làm việc khó nhọc gây dựng lên. Anh đã không dành được thời gian phụng dưỡng ông mà còn đưa ra những đòi hỏi quá đáng như vậy.
Lão Lưu cũng nói thêm, “Con không có thời gian để chăm sóc ta, ta hiểu, nhưng con cũng nên cân nhắc san sẻ bớt gánh nặng cùng chị gái bằng cách gửi cho ta một khoản trợ cấp nhỏ. Ta sẽ không bán ngôi nhà này, đây là tài sản đáng quý nhất của ta, sau khi ta ra đi, nó sẽ là di vật ta để lại cho các con.”
Thấy lời cha nói thật có tình có lý, anh đồng ý với cha và chuyển cho ông khoản chu cấp hơn khoảng 6.6 triệu mỗi tháng. Đồng thời, anh con trai cũng thường xuyên qua lại chăm sóc ông Lưu.
Lão Lưu rất vui vì con trai đã hiểu ra đạo lý, trở nên hiếu thuận hơn. Cuộc sống của ông từ nay cũng dễ dàng, an nhàn hơn đôi chút, và trên hết, ông vui vì các con mình đã thực sự trưởng thành, hiểu chuyện.
Theo Toutiao