Tôi và anh, chúng tôi đã từng ngồi bên nhau tại nơi đây, vào những chiều hoàng hôn đổ bóng trên bầu trời và cả những ngày mưa rơi giữa lòng thành phố. Chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau, ngắm nhìn đất trời rồi thi thoảng thủ thỉ những câu chuyện đời thường, trong lòng trào dâng hạnh phúc. Tôi tự hỏi lòng, đã bao lâu rồi tôi chẳng còn ngồi ngắm nhìn thành phố như thế này nữa?
Hôm nay trời lại đổ mưa, hôm nay tôi lại ở đây tìm lại chút ký ức vụn vặt, chỉ khác là chẳng còn hình bóng anh cạnh bên tôi như những tháng ngày xưa cũ. Thì ra thời gian chóng vánh có thể lấy đi nhiều thứ của con người ta như vậy…
Những năm tháng đã qua như một thước phim chạy chậm trước mắt. Cho tới bây giờ, tôi vẫn nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt dịu dàng, nhớ bàn tay rộng lớn ấm áp và cả giọng trầm ổn nói của anh… tôi vẫn nhớ trọn vẹn những tháng ngày tuổi trẻ có anh bên cạnh. Thứ tình đầu ngây ngô nhưng lại ngọt ngào và đậm sâu như khắc vào tâm khảm. Ngọt ngào đến độ đã có những giây phút tôi từng suy nghĩ, có lẽ anh là người đàn ông cuối cùng của cuộc đời mình. Vậy mà cuối cùng chúng tôi vẫn chia xa, như một lẽ dĩ nhiên không thể tránh khỏi của cuộc đời nhiều giông bão.
Ngày anh rời đi, trời cũng đổ cơn mưa. Ngày chúng tôi chia xa, cả hai bình thản đến lạ lùng. Tôi biết chúng tôi chưa từng hết yêu, cuộc tình này kết thúc trong lặng thầm như ngày chúng tôi bắt đầu một mối tình chớm nở. Cả hai lại chọn cách buông tay nhau, chưa một lần níu kéo hay ngoái đầu nhìn lại. Tôi học cách làm quen với nỗi cô đơn, làm quen với việc bước đi một mình trên những chặng đường tương lai dài rộng. Chỉ là mỗi lần nhớ đến hình bóng ấy, mỗi lần dạo bước qua những góc phố quen thuộc, trái tim tôi vẫn luôn thổn thức không diễn tả thành lời.
Thành phố mùa này thất thường hệt như lòng người, mưa nắng khiến mỗi ngày mệt mỏi như kéo dài thêm. Giữa những tháng ngày cô đơn và gian khó như hiện tại, tôi lại nhớ về anh như nhớ điều gì đó quá đỗi quen thuộc trong cuộc sống của mình. Tôi đã từng mong ước được một lần trở về bên anh, được sống lại quãng thời gian cả hai có thể nắm chặt tay nhau bình thản đối mặt với thế gian. Nếu được mơ một giấc mơ, tôi vẫn xin nguyện mơ lại quãng đời tươi đẹp ấy một lần nữa.
Nếu ai đó hỏi rằng, quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi là khi nào. Tôi sẽ chẳng đắn đo mà trả lời rằng, đó là thời điểm anh và tôi đến bên nhau. Nếu ai đó hỏi rằng, điều gì khiến tôi hối tiếc nhất trong tuổi trẻ của mình, câu trả lời vẫn là mối tình sâu đậm của tôi dành cho anh. Anh là mối tình đầu của tôi, là những chấp niệm mà tôi không cách nào xóa bỏ trong cuộc đời mình. Có lẽ bởi những điều quá đẹp đẽ vẫn luôn khiến con người ta hối tiếc nhiều như vậy.
Dẫu năm tháng thay đổi nhiều điều, thứ tình cảm chúng tôi từng dành trọn cho nhau vẫn luôn là điều thiêng liêng đáng quý nhất. Chúng tôi giờ đây chẳng còn bên nhau nhưng tôi vẫn luôn mong anh luôn hạnh phúc. Ở phương trời mới, hy vọng anh sẽ tìm được một người con gái khác , yêu thương và hết lòng vì anh như tôi đã từng…
THU HIỀN
Link nội dung: https://thuonghieudoanhnhan.net.vn/thang-nam-doi-thay-a5505.html