*Dưới đây là bài chia sẻ của tác giả Đặng Giả Phong, được đăng trên trang Toutiao (Trung Quốc).
Tôi năm nay 74 tuổi, đang dưỡng già tại một viện dưỡng lão ở Thâm Quyến. Vợ tôi đã qua đời được 2 năm. Cả hai chúng tôi có 4 người con, 3 trai, 1 gái. Hiện tất cả đã có gia đình và cuộc sống riêng. Ngày trước, vợ chồng tôi rất vui vì nhà đông con, lúc nào cũng vui vẻ. Hai chúng tôi cố gắng làm lụng để nuôi các con nên người, cũng mong mỏi sau này về già sẽ có thể được nương nhờ. Ấy vậy mà mọi chuyện lại đi theo chiều hướng khác.
Đông con nhưng chẳng được nhờ
Sau khi con gái út đi lấy chồng, vợ chồng tôi bắt đầu cuộc sống không còn các con bên cạnh. Dẫu vậy vào thời điểm đó, chúng tôi vẫn còn công việc để khỏa lấp đi nỗi trống vắng. Đến tuổi nghỉ hưu, nỗi buồn của hai người già bắt đầu nhiều thêm. Các con bận chuyện cơm áo gạo tiền, bận việc gia đình nên hiếm khi về thăm. Điều đó chúng tôi đều hiểu, thế nhưng đến mấy cuộc điện thoại gọi điện hỏi han cũng không có khiến vợ chồng tôi rất buồn lòng. Thi thoảng vì quá nhớ con cháu, vợ chồng tôi lại bắt xe tới nhà thăm các con.
Cuộc sống về hưu đối với vợ chồng tôi khá nhàn rỗi. Ngoài đi tập dưỡng sinh, sinh hoạt câu lạc bộ với những người già trong khu phố, chúng tôi cũng không còn niềm vui nào khác. Lương hưu hai vợ chồng tổng cộng 7.000 NDT (gần 23 triệu đồng), với cuộc sống người già thì cũng được gọi là đầy đủ. Vì thế, chúng tôi cũng không cần con cái phải
Làng chài Việt lọt top "những ngôi làng cổ tích đẹp như tranh" trên thế giới: Có cả núi và biển, cách Hà Nội chỉ 2 giờ chạy xe