Có 2 con trai, tôi vẫn chấp nhận bán căn nhà gần 4 tỷ đồng ở khu đất vàng để lấy tiền vào viện dưỡng lão sau 5 tháng sống cùng các con

Admin

Luôn tự hào về 2 người con trai, tuy nhiên đến khi về già, cụ bà người Trung Quốc vẫn lựa chọn vào viện dưỡng lão thay vì sống cùng các con.

2 con trai là niềm tự hào

Ở tuổi 68, trong mắt nhiều người, tôi là một bà già có phúc. Bởi mỗi tháng, tôi đều đặn nhận được mức lương hưu khá cao 4.000 NDT (13,1 triệu đồng). Đó chưa kể, tôi còn có một ngôi nhà ở khu đất vàng đang cho thuê với mức phí cao gấp 2 lần lương hưu được trả. Tôi cũng có 2 cậu con trai đã lập gia đình và làm việc ở thành phố. Nhìn qua, ai cũng nghĩ rằng tôi hạnh phúc khi có đầy đủ điều kiện về vật chất, không phải lo nghĩ quá nhiều cho những ngày tháng sau này.

Có 2 con trai, tôi vẫn chấp nhận bán căn nhà gần 4 tỷ đồng ở khu đất vàng để lấy tiền vào viện dưỡng lão sau 5 tháng sống cùng các con - Ảnh 1.

Khi ông xã còn sống, cuộc sống của tôi hạnh phúc như những gì mọi người thấy. Tuy nhiên, kể từ khi ông ấy qua đời cách đây 2 năm, tôi dần lo lắng về quãng đời phía sau của mình. Và vào năm 71 tuổi, sau hơn 2 năm sống 1 mình, không còn sự lựa chọn nào khác, tôi quyết định bán tất cả nhà cửa để vào viện dưỡng dưỡng lão.

Có thể, quyết định này của tôi khiến nhiều người đàm tiếu. Bởi tôi có đến 2 người con trai tại sao lại phải đi đến lựa chọn này. Song thực tế câu chuyện khiến tôi khó có thể làm khác.

Quay ngược về quá khứ, ở thời điểm tôi sinh được 2 cậu con trai sinh đôi đó là một niềm vui lớn. Bởi trong giai đoạn đó đang thực hiện kế hoạch hoá gia đình, những gia đình công chức như vợ chồng tôi chỉ được phép sinh tối đa 1 con, không phân biệt nam nữ. Vì thế, việc sinh đôi con trai đó là may mắn lớn.

Tôi là giảng viên đại học còn chồng tôi làm việc ở xã. Chính vì thế, chúng tôi luôn đề cao và đầu tư cho con học hành. Từ tiểu học cho đến khi lên đại học, chúng tôi ít khi phải quát mắng về việc học của tụi nhỏ. Chúng luôn bảo nhau học tập và cùng phấn đấu.

Sau khi tốt nghiệp, chúng chọn phát triển sự nghiệp ở thành phố lớn. Cậu cả làm việc cho doanh nghiệp nhà nước. Còn em út đầu quân cho tập đoàn nước ngoài. Nhìn chung, thu nhập của 2 người ngang nhau, công việc không quá vất vả. Và tất nhiên đây là niềm tự hào của vợ chồng tôi. Đó cũng là điều nhiều người ghen tị với chúng tôi bởi có các con thành đạt, tương lai sẽ không phải lo nghĩ nhiều.

Song thực tế, từ khi chọn làm việc trên thành phố, bận rộn với công việc, cả 2 con trai tôi đều ít khi về thăm bố mẹ. Quanh năm nhiều dịp lễ nhưng chúng cũng chỉ về mỗi ngày Tết. Sau khi lập gia đình, thậm chí Tết các con cũng chẳng về.

Khi đó, vẫn trong thời gian làm việc, chúng tôi ra sức “cày cuốc”, nhận thêm việc để gia tăng thu nhập. Mãi cho đến khi nghỉ hưu, cuộc sống lại càng nhàm chán khi chẳng được ở gần con cháu. Vì thế, vợ chồng tôi dành phần lớn thời gian để đi du lịch. Tuy nhiên, tuổi cao sức yếu nên chúng tôi cũng chỉ thực hiện được vài chuyến, rồi lại phải ở nhà do đau nhức xương khớp.

Có 2 con trai nhưng không ai nuôi được mẹ

Cách đây 2 năm, chồng tôi đột ngột qua đời. Sau đó, cuộc sống của tôi rơi vào tẻ nhạt vì không có ai bầu bạn. Thấy vậy các con ngỏ ý đón tôi lên thành phố ở cùng. Tôi nghĩ, đó là cách tốt nhất ở thời điểm đó bởi được gần các con nên đồng ý ngay.

Cuộc sống tuổi già ở nhà con trai có vẻ ổn trong thời gian đầu. Song về lâu dài, tôi phải thừa nhận rằng không thể thoải mái bằng việc ở riêng. Bởi vì dù sao khoảng cách thế hệ sẽ dẫn đến những bất đồng quan điểm, khó có thể dung hoà.

Tôi sống thử với gia đình con cả 3 tháng. Mặc dù con cả đối xử với tôi rất tốt. Tuy nhiên, con dâu luôn tạo khoảng cách với tôi trong mọi việc. Dẫu không có cãi nhau, tuy nhiên, gia đình hiếm khi có tiếng cười. Nhà đông người nhưng không ấm áp. Thật sự tôi thấy không bằng sống 1 mình ở quê.

Ở chưa đầy 3 tháng, tôi lại khăn gói sang nhà con út ở. Cả 2 vợ chồng chúng đối xử với tôi rất tốt. Tuy nhiên, chúng quá nghiện công việc. Ở chung nhà nhưng có khi đến mấy ngày tôi mới gặp mặt con. Bởi chúng về nhà khi tôi đã ngủ và lại xách cặp đi làm từ sáng sớm. Hơn nữa, ở chung cư, hàng xóm ít khi tiếp xúc, trò chuyện. Vì thế, tôi cứ lủi thủi quanh quẩn ở nhà 1 mình.

Có 2 con trai, tôi vẫn chấp nhận bán căn nhà gần 4 tỷ đồng ở khu đất vàng để lấy tiền vào viện dưỡng lão sau 5 tháng sống cùng các con - Ảnh 2.

Sau 2 tháng ở cùng con trai út, tôi nói dối muốn về quê vì nhớ nhà. Về quê tôi được hít thở bầu không khí trong lành. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể nào giúp cuộc sống nghỉ hưu bớt tẻ nhạt. Lúc đó, tôi đã nghĩ đến việc vào viện dưỡng lão.

Ngay sau đó, tôi đã đến thăm 1 số viện dưỡng lão ở địa phương. Trước đây, tôi vẫn nghĩ, chỉ những cụ già không còn con cái hay mắc bệnh nặng mới phải vào đây. Tuy nhiên, khi tiếp xúc với mọi người trong đây, tôi nhận ra không phải vậy.

Trong viện dưỡng lão, các cụ ông, cụ bà vẫn khoẻ mạnh và có con cái đến thăm. Cuộc sống trong đây khiến họ vui hơn ở nhà vì có người trò chuyện.

Có 2 con trai, tôi vẫn chấp nhận bán căn nhà gần 4 tỷ đồng ở khu đất vàng để lấy tiền vào viện dưỡng lão sau 5 tháng sống cùng các con - Ảnh 3.

Suy nghĩ ngược về cuộc sống tẻ nhạt ở thời điểm đó, tôi thấy mình còn buồn hơn họ. Bởi tôi không có ai bầu bạn, luôn luôn lủi thủi một mình.

Sau vài lần đi thăm một số viện dưỡng lão, tôi đã tìm được một địa điểm ưng ý với mức giá 5.500 NDT/tháng gồm cả tiền ăn ở. Tôi sẽ sống cùng 3 người nữa trong 1 phòng. Tôi đã hỏi các cụ bà sống ở đó và họ hài lòng về chất lượng dịch vụ.

Ngay sau khi xem và ưng địa điểm, tôi đã đặt cọc tiền. Về nhà, tôi cũng chỉ gọi điện thông báo cho các con về dự định sắp tới của mình. Cả 2 con trai tôi đều phản đối. Tuy nhiên, tôi đã quyết khó ai có thể thay đổi. Không còn cách nào, các con tôn trọng sự lựa chọn của tôi.

Lương hưu chỉ được 4.000 NDT/tháng trong khi tiền trả cho viện dưỡng lão lên đến 5.500 NDT/tháng. Không muốn làm phiền đến các con, tôi quyết định bán luôn căn nhà ở khu đất vàng. Sau 1 tháng rao bán, tôi đã sang nhượng được với mức giá 1,2 triệu NDT (3,9 tỷ đồng).

Ngay sau khi nhận được tiền, tôi cũng sắp xếp đồ đạc để chuyển vào viện dưỡng lão. Trước đây, tôi vẫn nghĩ rằng tuổi già chỉ cần có tiền, sống trong nhà cao cửa rộng là đủ. Ngẫm lại, tôi mới thấy rằng đúng là như vậy sẽ đủ về mặt vật chất. Tuy nhiên bạn sẽ không vui bởi không có ai bầu bạn.

Câu chuyện trên là dòng tâm sự của cụ bà Lương Khang Thu (Nam Ninh, Trung Quốc) được chia sẻ trên nền tảng Toutiao.