
Nhân dịp Ngày của Mẹ, cũng là ngày giỗ mẹ, chị nghẹn ngào viết nên bài thơ “Mẹ – Ngọn hải đăng đời con” như một nén hương lòng, như một lời gọi vọng về nơi cõi thiêng, nơi chị tin rằng mẹ vẫn đang dõi theo con gái bằng một tình yêu vô lượng.

Là con gái út trong gia đình có đến 11 anh chị em ở vùng quê Hóc Môn, Kim Hồng từ tấm bé đã nằm gọn trong vòng tay bao bọc của mẹ. Mẹ không chỉ sinh thành ra chị, mà còn là người bạn đầu tiên, người dẫn đường âm thầm và là chốn bình yên cuối cùng trong mọi bão giông cuộc đời. Từ những đêm thức trắng chăm con bệnh ở bệnh viện Nhi Đồng, đến việc dìu dắt con gái giữ gìn nhan sắc, bước vào hành trình thi sắc đẹp và làm thiện nguyện – mẹ luôn hiện diện bên đời chị như một ánh sáng bền bỉ không bao giờ tắt.

Có những lúc đời xô ngã, tưởng như mọi thứ vỡ vụn, chị lại nghĩ đến mẹ – và mẹ chính là sức mạnh để đứng lên. Mẹ chưa bao giờ trách con vì những lựa chọn chênh vênh, chưa một lần buông lời nặng nhẹ, chỉ yêu bằng một tình thương rộng lớn đến vô cùng.
Bài thơ không chỉ là tiếng lòng của một người con mất mẹ, mà còn là hồi chuông lay động những trái tim còn mẹ trên đời. Bởi mất mẹ rồi mới thấm thía: không ai thương ta bằng mẹ, không nơi nào bình yên hơn ánh mắt mẹ nhìn.

Ai còn mẹ, xin đừng vô tình. Xin hãy yêu mẹ khi mẹ còn ở bên. Bởi một khi mẹ đã hóa mây trắng, mọi nỗi nhớ đều sẽ trở thành vĩnh viễn.

Kim Hồng sinh năm 1968, từng được tổ chức Mrs World trao danh hiệu "Đệ nhất Hoa hậu quý bà Thế giới" năm 2013. Chị đã chủ trì tổ chức các cuộc thi như: Hoa hậu quý bà Việt Nam, Hoa hậu quý bà Thế giới (2009), Hoa hậu các dân tộc Việt Nam 2011, đàm phán đưa cuộc thi Hoa hậu Hoàn vũ Thế giới về tổ chức tại Việt Nam năm 2008.

Kim Hồng hiện giữ chức Phó chủ tịch Hoa hậu Quý bà Thế giới (phụ trách khu vực châu Á - Thái Bình Dương). Chị từng đưa một số thí sinh trong nước thi Mrs World và giànhđược giải cao. Chị nhiều lần làm giám khảo cuộc thi Mrs World và giữ vai trò Chủ tịch Hội đồng giám khảo cuộc thi Hoa hậu Quý bà Thế giới 2011 tại Orlando, bang Florida (Mỹ).
Mẹ – Ngọn hải đăng đời con (Thơ: Hoa hậu Kim Hồng)
Con gái út – mẹ thương nhiều nhất, Giữa mười một anh chị ở quê nghèo. Tóc con thơm mùi nắng Hóc Môn theo, Mẹ vẫn giữ bên tim từng kỷ niệm.
Mẹ dạy con: “Đẹp – nhưng không là điểm, Quan trọng là nhân hậu, nết na.” Ngày con thi Hoa hậu đầu tiên, Mẹ lặng lẽ theo con từng nhịp thở.
Có những đêm bệnh viện mù mịt gió, Con sốt mê man, mẹ thức trắng canh. Đắp lại chăn – mẹ run đôi tay lạnh, Nhưng ánh mắt dịu dàng như ngọn lửa mong manh.
Mẹ bên con những lúc đời giông bão, Dù con sai, mẹ vẫn chẳng xa rời. Cả những lần tình duyên con lỡ dở, Mẹ vỗ về: “Gái đẹp cũng khổ thôi…”
Có những khi đời con như vụn vỡ, Mẹ bên con – không trách, chẳng hờn than. Chỉ dịu dàng: “Mẹ biết, con vẫn ngoan, Ngã cũng được… miễn là con đứng dậy.”
Mẹ đi rồi… mà như chưa hề vắng, Vẫn soi con bằng ánh mắt nhân từ. Mỗi bước chân – mẹ là người đứng lặng, Dõi theo con bằng cả cõi hư vô.
Ngày 20 tháng 5 – con khắc nhớ, Năm năm rồi, mẹ khuất bóng mây xa. Nhưng trong tim – mẹ còn nguyên hơi thở, Là ngọn hải đăng – dẫn lối con qua. |